Giám đốc chiều em hết lòng, ưu ái đủ mọi thứ, sợ em nghỉ việc. Ngoài chuyện hào phóng chi mức lương hậu hĩnh, anh còn nhanh chóng trao chức phó giám đốc phụ trách kỹ thuật cho nhân viên mới chỉ sau một tuần thử việc. Em được phép đi ngang về dọc, miễn đeo thẻ nhân viên, không bị quản lý giờ giấc. Hôm nào thích thì mặc đồng phục, chán thì váy ngắn váy dài thoải mái.
Một lần em dầm mưa, té xe trên đường về, vừa cảm lạnh vừa bị thương nên nghỉ cả tuần. Ngày đi làm lại, em ngỡ ngàng khi anh trao xâu chìa khóa: “Đây là căn hộ của công ty mới mua, em dọn về ở cho tiện đi lại”. Sau căn hộ là xe hơi riêng dành cho phó giám đốc. Thỉnh thoảng có những cuộc hội thảo, hay các tuần lễ thời trang quốc tế danh giá anh đều không tiếc chi phí để em được tham dự. Anh đã ưu ái cho em quá nhiều. Vẫn biết rằng có công thì mới được hưởng nhưng em tự cảm thấy sẽ không còn môi trường làm việc nào tốt hơn dành cho mình. Em quyết định gắn bó lâu dài với tập thể thân thiện này.
Nói “tập thể” để né tránh một sự thật là em quá ngưỡng mộ anh. Tuy là một người từ trời Tây về quê hương lập nghiệp nhưng thật ra gia đình anh di cư chưa lâu, thu nhập bên đó cũng chỉ đủ sống qua ngày. Vợ ở lại chăm nom con cái, chồng trở về gầy dựng sự nghiệp. Anh chị dự tính đến tuổi hưu sẽ sống an nhàn trên quê hương. Trong những cuộc chuyện trò ngoài công việc, anh thường kể về gia đình, thể hiện là một người vô cùng chu đáo với vợ con. Em ngầm ước đời mình rồi cũng gặp một người đàn ông tuyệt vời như thế.
Anh đi du lịch một tháng với vợ con. Việc công ty giao lại cho phó giám đốc phụ trách kinh doanh. Trong những ngày làm việc với người mới, em nhận ra sự cồn cào khác lạ trong trái tim mình. Em nhớ anh, nỗi nhớ thấp thỏm đến khỏ tả. Vậy nên khi nhận được tin nhắn hỏi em ổn không, công việc thế nào, em vui đến không ngủ được. Em cố giấu kín nỗi niềm với tất cả mọi người, nhưng không giấu được anh. Và may mắn thay (hay bất hạnh?) khi anh cũng có cùng những cung bậc tình cảm như thế.
Anh sắp tuổi 50, là người đàn ông chín chắn, uy nghi, vững vàng. Dù bận trăm công nghìn việc song chưa bao giờ anh lơ là với gia đình. Tuần nào anh cũng online nói chuyện với họ, đặc biệt là hai đứa con cưng. Em ghen tỵ với chúng, dù anh đã hứa sẽ thương em như thương các con anh.
Em cứ tưởng như thế là đã đủ. Em có một công việc như ý với thu nhập tốt , một người tình thành đạt và yêu em hết lòng. Căn chung cư trở thành tổ ấm trong bóng tối. Mặc gia đình ngăn cản, em đón nhận anh bằng cả sự trọn vẹn của mối tình đầu.
Một năm trôi qua, anh lại lên kế hoạch du lịch một tháng cùng gia đình. Tròn một năm bên nhau, đến lúc này em mới nhận ra sự thiếu vắng khi phải “chia” anh cho người khác. Em không muốn chấp nhận bóng tối nữa. Dù anh đã hứa sẽ suy nghĩ nghiêm túc việc ly hôn và xin em cho anh chút thời gian để con cái lớn hơn nhưng em vẫn cảm thấy mình bị gạt ra khỏi cuộc sống chính thức của anh. Em muốn giành riêng anh cho bằng được.
Lần này anh về, em nhất định sẽ sinh con. Em không ẩn mình nữa. Dù phải hứng chịu các cơn thịnh nộ nhưng em rất muốn chị biết sự tồn tại của em suốt một năm qua. Anh từng nói không yêu vợ nhiều nhưng có tình thương. Chị không làm gì sai, lại chu toàn với chồng con, anh khó có lý do từ bỏ. Liệu sự xuất hiện công khai của em có phải là một lý do chăng? Anh xin em đừng lo lắng, cứ an nhiên mà sống. Nếu cần, anh sẽ tổ chức lễ cưới bên nhà gái, cho em được danh chính ngôn thuận với dòng họ, bạn bè.
Vợ con anh trở về thăm quê hương. Vài lần họ đưa nhau đến tham quan công ty. Các nữ nhân viên xúm lại làm quen, nịnh nọt. Ai cũng khen phu nhân trẻ trung, ăn mặc thời trang. Biết chị sắp về hẳn để cùng chồng mở rộng kinh doanh nên mọi người tranh thủ lấy lòng. Anh tíu tít với các con, chiều chuộng chúng vô điều kiện, không còn quan tâm đến ai khác. Chỉ kịp nhắc em thông cảm rồi anh bặt tăm, mấy tuần liền không ghé nhà, chạm mặt ở công ty cũng chỉ nói qua loa công việc.
Chưa bao giờ em cảm thấy phẫn nộ, muốn giành giật, muốn sở hữu riêng anh, muốn làm rõ trắng đen đến vậy. Mớ ý nghĩ đó càng rõ nét hơn khi chị ấy gõ cửa phòng và ngỏ ý muốn bàn chút công việc với em. Chị khen bộ phận thiết kế, bảo gần đây có xem qua tất cả các mẫu mới của công ty và cảm thấy hài lòng. Thật bất ngờ, chị cũng tốt nghiệp ngành thời trang như em, từng đứng trên bục giảng của những đại học danh tiếng ở nước ngoài. Con trai nhỏ của chị năm nay mười bảy, sắp trưởng thành. Quyết định để con tự quản lý cuộc sống, chị sẽ sát cánh cùng chồng đưa công ty lớn mạnh theo hướng sản xuất thời trang cao cấp chứ không hoạt động nặng tính gia công nữa.
Ngồi nghe người đàn bà của người mình yêu từ tốn nói về cái ngành mà em luôn tự hào là dân có tầm cỡ ở thành phố này, mới biết em chỉ là hạt cát nhỏ nhoi trên bãi bạch sa lóng lánh. Chị càng trải lòng, em càng trở nên thiếu tự tin. Suốt buổi tối hôm đó, em cứ suy nghĩ về hình ảnh người đàn bà đã đặt trọn lòng tin vào tình yêu của anh. Sao em lại tâm phục khẩu phục và có cảm tình với chị chỉ trong lần tiếp xúc đầu tiên vậy? Không biết nữa.
Với tay lấy điện thoại, định nhắn tin thăm anh nhưng rồi lại thôi. Em lặng lẽ kết nối internet và tìm vào các trang tuyển dụng. Có lẽ em phải kiếm một môi trường làm việc khác, ở đâu đó thật xa thành phố này, trên một đất nước khác càng tốt.
Nguồn PNO
Đài Phát thanh - Truyền hình và Báo Bình Phước
Trụ sở: Số 1 - Trần Hưng Đạo - P. Tân Phú
- TP. Đồng Xoài - Tỉnh Bình Phước
Giấy phép xuất bản số: 430/GP-BTTTT của Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 11/10/2019
Ghi rõ nguồn "Bình Phước Online" khi phát hành lại thông tin từ Website này
Giám đốc - Tổng biên tập: Nguyễn Thị Minh Nhâm
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Đoàn Như Viên
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Phan Văn Thảo
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Nguyễn Thành Long
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Cao Minh Trực
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Nguyễn Ngọc Vũ
Đường dây nóng: 0866.909.369
Email: [email protected]
Điện thoại: 0271.3887189 - 0271.3870020
Fax: 0271.3870720
Liên hệ quảng cáo: 0271.2211556 - 0271.3887065