Nhìn bề ngoài, quán đã thay đổi khá nhiều. Từ một quán nước nhỏ lợp tôn với những chiếc bàn nhựa cũ kỹ, giờ đã được nâng cấp khang trang hơn. Những chiếc bàn nhựa được thay bằng bàn gỗ và trên tường đã có thêm mấy vật trang trí bằng ni-lon cho thêm phần bắt mắt. Chỉ có điều đồ uống vẫn thế. Trở đi trở lại vẫn chỉ là cà phê, sữa tươi, nước cam, dâu ép và nước trái cây đóng chai. Đặc biệt, những câu chuyện nhỏ to của cánh mày râu bên những ly cà phê lại càng cũ. Dẫu tôi không định nghe lỏm, nhưng nó cứ dội vào tai và sáng nào cũng thế, chuyện chỉ xoay quanh những chầu nhậu hôm qua, nhậu từ mấy hôm trước và chầu nhậu sắp tới.
Lạ thay, có vẻ như những câu chuyện nhậu nhẹt ấy đã xóa bớt đi cái sự nhàm chán của những công chức nam đang ngồi trong quán. Dường như nó làm người ta hứng khởi hơn trước khi bước chân vào những căn phòng gắn máy lạnh để giết thời gian trong suốt một ngày. Họ hỏi nhau hôm qua nhậu ở đâu, nhậu với ai, mấy giờ thì về? Họ khoe với nhau hôm qua uống rượu gì, ăn món gì. Rồi họ than thở tối qua hơi quá đà nên sáng nay mệt quá, chỉ muốn ngủ vùi...
Hàng trăm buổi sáng đã trôi qua như thế. Quán vẫn là quán cũ, người vẫn là người cũ và những câu chuyện bên ly cà phê lại càng cũ. Có anh vừa lấy muỗng khoắng cà phê leng keng trong đáy cốc, vừa co chân cho thằng bé đánh giày đút tạm vào bàn chân đôi dép tổ ong đã bị cắt mũi để lấy đôi giày ra đánh xi. Có anh ngoắc ngoắc thằng bé bán báo dạo vào và rút một tờ. Những trang báo được lật nhanh, nhưng có vẻ họ không mua báo để đọc. Họ cầm báo nhưng lại khoe sức uống của mình đang lên, lại đánh giá anh này, anh kia xứng đáng là ngôi sao trên bàn nhậu và hẹn hò chiều nay gặp nhau ở quán Y, quán Z, quyết không say không về!
Những buổi sáng uống cà phê như thế đã qua đi trong đời bạn, đời tôi, tẻ nhạt, vô vị và chẳng để lại dấu vết gì. Nó là sự bắt đầu cho một ngày dài tẻ nhạt của anh công chức tỉnh lẻ, hết giờ hành chính chỉ biết giết thời gian trong các quán nhậu và quán cà phê với những câu chuyện cũ mèm và vô vị.
Bỗng hôm nay tôi giật mình khi trên bloc lịch chỉ còn lại một tờ cuối cùng. Và tôi đã thảng thốt tự hỏi suốt 365 ngày qua tôi đã làm gì? Chợt nhớ trong bản kiểm điểm đảng viên cuối năm ngoái, tôi có viết về kế hoạch tự học nâng cao trình độ tin học và tiếng Anh để phục vụ công việc được tốt hơn. Thoáng chốc một năm đã trôi qua và trong bản kiểm điểm năm nay, tôi vẫn viết lại cái “kế hoạch dài hơi” ấy.
Nhìn vào gương, thấy da đã đồi mồi, trán đã nhăn và trên đầu thì tóc bạc nhiều lên mà vẫn chưa làm được việc gì nên hồn ngoài việc hằng ngày tôi ngồi vắt chân, thờ ơ trong quán nước để giết thời gian hay “tám” với đám nữ cùng cơ quan về xu thế thời trang mùa đông năm tới; về cô A vừa mới nâng mũi, chị B vừa mới nâng cấp vòng một...
Chợt thấy tiếc nuối những ngày đã qua. Nhưng thời gian là thứ dễ mất nhất và đã qua đi là không thể níu lại được nữa.
L.T
Đài Phát thanh - Truyền hình và Báo Bình Phước
Trụ sở: Số 1 - Trần Hưng Đạo - P. Tân Phú
- TP. Đồng Xoài - Tỉnh Bình Phước
Giấy phép xuất bản số: 430/GP-BTTTT của Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 11/10/2019
Ghi rõ nguồn "Bình Phước Online" khi phát hành lại thông tin từ Website này
Giám đốc - Tổng biên tập: Nguyễn Thị Minh Nhâm
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Đoàn Như Viên
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Phan Văn Thảo
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Nguyễn Thành Long
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Cao Minh Trực
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Nguyễn Ngọc Vũ
Đường dây nóng: 0866.909.369
Email: [email protected]
Điện thoại: 0271.3887189 - 0271.3870020
Fax: 0271.3870720
Liên hệ quảng cáo: 0271.2211556 - 0271.3887065