Em vẫn nhớ tới anh, trên con đường đến trường mỗi sáng trời se lạnh, bâng quơ về những tin nhắn cũ: “Nhớ mặc thêm áo ấm, nhóc ơi!”. “Chịu khó đi đường vòng, đừng đi ngược chiều nhe!”. Có lẽ anh cảm nhận được dù chưa bao giờ em kể, biết bao lần giữa phố đông, em giật mình ngỡ một dáng quen, mà quên mất mình đang cách xa gần trăm cây số.
Anh vẫn nghĩ tới em, mỗi khi ngồi vào bàn làm việc, cạnh màn hình máy tính là chiếc móc khóa bằng gỗ mà cả hai mặt đều có in hình những thiên thần nhỏ của anh. Lúc nhận được nó, anh đã bật lên câu đùa để che giấu sự xúc động: “Sao không phải là hình của em?”. Em mỉm cười cúi mặt: “Em biết điều gì quan trọng nhất với anh mà”. Có lẽ trên đời này, chỉ mình em mới tặng người yêu món quà lạ lùng mà ý nghĩa như thế.
Em vẫn nghĩ tới anh, mỗi khi bước trên bục giảng, lấy những câu an ủi, động viên lẫn chúc mừng của anh làm động lực mà hăng say hơn trước những ánh mắt tin tưởng của học trò. Những tấm thiệp của anh gửi vào mỗi mùa 20-11 vẫn còn lưu trong máy tính, có tấm gửi trước cả tháng vì: “Anh sợ lúc đó anh quên, em lại giận”.
Anh vẫn nhìn thấy em mỗi ngày, qua những thông tin cập nhật trên facebook. Bất chợt se lòng chỉ vì một dòng tâm trạng vu vơ. Ánh mắt dừng lại thật lâu ở những tấm hình, để rồi một chút mới mẻ về kiểu tóc hay màu áo cũng nghĩ ngợi mông lung. Cố nén hờn ghen nếu phát hiện ra ai đó đang bông đùa lả lơi với em trong phần bình luận.
Em vẫn nhìn thấy anh mỗi ngày, với cảm giác chạm tới anh mơ hồ còn sót lại ở cuối giấc mơ đêm. Ngỡ như âm báo tin nhắn vẫn ấm áp vang lên, khi những tia nắng đầu tiên len vào căn phòng em đầy gió. Ngỡ như những quan tâm vẫn hướng về em từ một cái nick thân thương trong danh bạ: “Hôm qua em làm gì?” hay “Tối nay em sẽ đi đâu?”
Mình vẫn còn giữ chút gì đó về nhau, vì những thói quen ngọt ngào không dễ bỏ. Nhiều lần ngẩn ngơ trước tô mì ăn vội giữa trưa, hay ly kem trộn trái cây để quên đã tan hết đá, như vẫn còn những ngày phải tranh thủ từng chút thời gian để chat. Giờ nghỉ trưa trống trải vì giấc ngủ biếng lười không đến. Đôi khi tìm về quán cũ, thẫn thờ chỉ vì trông thấy một đôi nam nữ ngồi lặng bên nhau trong góc vắng, sao giống mình, hai bàn tay đeo hai kiểu nhẫn cưới khác nhau. Tình cảm này là có thật, nhưng mình gặp nhau muộn mất rồi…
Tất cả sẽ quay về trật tự cũ, anh và em, mình đang tập quen dần với khoảng lặng này. Cuộc sống mà mình đã lựa chọn cứ kéo mình đi về hai phía, để một ngày, thương nhớ trong lòng nhau chẳng còn là một thói quen nữa…
Nguồn PNO
Đài Phát thanh - Truyền hình và Báo Bình Phước
Trụ sở: Số 1 - Trần Hưng Đạo - P. Tân Phú
- TP. Đồng Xoài - Tỉnh Bình Phước
Giấy phép xuất bản số: 430/GP-BTTTT của Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 11/10/2019
Ghi rõ nguồn "Bình Phước Online" khi phát hành lại thông tin từ Website này
Giám đốc - Tổng biên tập: Nguyễn Thị Minh Nhâm
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Đoàn Như Viên
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Phan Văn Thảo
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Nguyễn Thành Long
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Cao Minh Trực
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Nguyễn Ngọc Vũ
Đường dây nóng: 0866.909.369
Email: [email protected]
Điện thoại: 0271.3887189 - 0271.3870020
Fax: 0271.3870720
Liên hệ quảng cáo: 0271.2211556 - 0271.3887065