Năm con học lớp 5, mẹ đã phải sấp ngửa chạy tới trường khi con lỡ tay đánh bạn chảy máu mũi chỉ vì bạn dám nói con là đứa không cha. Mẹ gặp cô giáo chủ nhiệm, gặp ba mẹ của bạn để xin lỗi, những đồng tiền mẹ gom góp được từ mò cua bắt ốc phải gửi cho bạn con mua thuốc. Về đến nhà mẹ đã quất vào mông con những lằn roi đau nhói, con khóc nức nở và mẹ cũng ôm con khóc theo. Mẹ không la mắng mà chỉ nói nếu con thương mẹ phải chăm chỉ học hành, mẹ đâu dạy con đánh bạn.
Bước vào lớp cuối bậc THCS, con mê chơi game đến quên cả học hành mẹ lại phải vội vã lên trường năn nỉ Ban giám hiệu để con tiếp tục được đến lớp. Lần này, mẹ không đánh con nữa mà chỉ âm thầm khóc một mình. Nước mắt mẹ rơi con thấy lòng nặng trĩu, rồi con thôi hẳn trò chơi vô bổ. Năm học cuối cấp 3, con tất bật lo thủ tục nhập học, tìm nhà trọ nơi phố thị, vui cùng bạn mới đi chơi lễ này hội kia mà quên mẹ đang một mình hiu quạnh quê nghèo.
Rồi một ngày bạn con hỏi “Bạn thường tặng quà gì cho mẹ trong các dịp lễ?”, con ngỡ ngàng không biết phải nói sao vì đã bao giờ con nghĩ tới chuyện tặng quà cho mẹ. Suốt đêm đó con không ngủ được. Nhớ lại quãng thời gian bên mẹ, con chưa một lần làm mẹ vui lòng, chưa bao giờ nghĩ cho cảm xúc của mẹ. Thế rồi suốt quãng đời học sinh con luôn hờn trách vì sao mẹ chịu làm lẽ người ta để sinh con ra không có cha, gia đình không trọn vẹn, bạn bè thậm chí dè bỉu, châm chọc con.
Con đâu hiểu rằng mẹ đã dành cho con bằng tình thương của cả cha và mẹ và cũng vì để nuôi con khôn lớn mẹ đã phải oằn lưng gấp đôi. Ngày con vào đại học mẹ đã gom từng đồng để con có được chỗ ăn ở nơi phố thị. Con vui chơi những chuyến đi xa cùng bè bạn đâu biết rằng mẹ đang chân lấm tay bùn dưới làn nước lạnh như cắt da cắt thịt.
Con đã quá vô tình với mẹ, con thật ích kỷ chỉ biết nghĩ cho mình và trách mẹ. Đôi lúc con tự biện minh cho mình rằng do ở quê nghèo quanh năm lo miếng cơm manh áo cũng chẳng mấy ai để ý đến ngày lễ làm gì và quà cáp chỉ là điều xa xỉ. Nhưng qua một đêm thức trắng con nhận ra rằng, tình yêu thương đâu phải cứ thể hiện bằng quà cáp, chỉ cần một lời nói yêu thương, một chén nước mát cho mẹ khi làm đồng về cũng đã đủ để mẹ biết con yêu mẹ. Nước mắt con ướt đầm cả gối, chợt nhớ lời một bài hát “Mẹ già như chuối chín cây, gió lay mẹ rụng con phải mồ côi...”, tim con như thắt lại và thương mẹ vô cùng khi giờ này con đang trong chăn êm nệm ấm, còn mẹ ở nhà liệu có được đủ ấm trong căn nhà lá trống trước hụt sau.
Suốt một thời cắp sách con chỉ biết làm mẹ buồn bằng những suy nghĩ và hành động nông nổi của tuổi trẻ bồng bột, ngay cả lời cảm ơn mẹ con cũng chưa từng thốt nên lời. Dẫu đây là những lời yêu thương đến muộn nhưng lại xuất phát từ chính trái tim con. Nếu không có những đòn roi và nước mắt của mẹ thì có lẽ con đã sớm rời bỏ mái trường và đánh mất tương lai. Nếu không có mẹ hy sinh tất cả vì con thì có lẽ con sẽ mãi chìm trong bóng tối, mẹ chính là nguồn sáng vô tận của đời con.
Đăng Triều
Đài Phát thanh - Truyền hình và Báo Bình Phước
Trụ sở: Số 1 - Trần Hưng Đạo - P. Tân Phú
- TP. Đồng Xoài - Tỉnh Bình Phước
Giấy phép xuất bản số: 430/GP-BTTTT của Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 11/10/2019
Ghi rõ nguồn "Bình Phước Online" khi phát hành lại thông tin từ Website này
Giám đốc - Tổng biên tập: Nguyễn Thị Minh Nhâm
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Đoàn Như Viên
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Phan Văn Thảo
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Nguyễn Thành Long
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Cao Minh Trực
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Nguyễn Ngọc Vũ
Đường dây nóng: 0866.909.369
Email: [email protected]
Điện thoại: 0271.3887189 - 0271.3870020
Fax: 0271.3870720
Liên hệ quảng cáo: 0271.2211556 - 0271.3887065