Vừa phải gánh vác cuộc sống gia đình, vừa phải chịu đựng ông anh Hai gia trưởng lắm tật của cô, mà chẳng bao giờ chị than thở, kể lể điều gì. Mọi người nể chị và cứ thắc mắc, chẳng hiểu lấy đâu ra sức lực mà lúc nào chị cũng nở nụ cười lạc quan, tươi tắn...
Nhưng, cứ mỗi lần nghe chồng khen chị dâu là cô khó chịu, dù cô biết chồng mình có khen chị dâu đến đâu cũng chẳng quá lời. Anh còn bảo, nếu là người đàn bà khác, chắc họ đã bỏ anh Hai cô từ tám kiếp. Điều này cũng chẳng hề sai. Nghĩ cho cùng, sự khó chịu của cô là vì ghen tức, nhỏ mọn đàn bà. Chẳng ai muốn chồng mình đi ngưỡng mộ một người đàn bà khác, dù người đó là ai và sự ngưỡng mộ đó là “quang minh chính đại”!
Thẳng thắn mà nói, cũng nhờ vậy mà cô luôn nhìn chị dâu để tự điều chỉnh mình. Cô không muốn mình quá tệ trong mắt chồng. Ngày xưa, chị dâu từng là bạn học của cô. Giờ so với cô, chị vất vả, thiệt thòi đủ kiểu. Chồng cô đúng nghĩa là một chỗ dựa vững chắc cho mẹ con cô cả về vật chất lẫn tinh thần, vì thế cuộc sống của cô rất thong dong, dễ chịu. Trong khi đó, nhìn anh Hai bợm nhậu của cô, ai cũng phải lắc đầu ngao ngán. Đã chẳng giúp được gì cho vợ con, anh Hai còn gây ra đủ thứ chuyện phiền phức.
Có lần nhậu “tới bến”, anh ráng lết về nhà giữa đêm khuya, chẳng hiểu “ma dẫn lối, quỷ đưa đường” thế nào mà lạc vào cái nghĩa địa. Rồi cả người, cả xe lọt xuống cái huyệt người ta đang đào dở. Loay hoay mãi không lên được, anh phè ra đánh một giấc ngon lành, sáng được người ta đưa lên, mình mẩy lấm lem sình đất. Đêm đó chị Hai không ngủ vì lo, vì tìm kiếm anh. Chuyện anh Hai nhậu say đến mức không còn biết đường về làm chị phải bao phen hốt hoảng tìm kiếm, riết rồi chẳng có gì mới.
Một lần xỉn quá, anh Hai chạy xe tông người ta, đền mất một mớ bộn, còn nằm viện hết mấy tháng trời vẫn không thể bình phục như trước. Sau lần đó, anh Hai phải nghỉ việc. Còn chị dâu có thêm một... “thằng con” dở dở ương ương, ngày càng trái tính trái nết, thích làm gì thì làm, đi đâu thì đi, muốn về lúc nào thì về... Chị phải gồng mình lên mà chèo chống gia đình, lo cho con cái ăn học đã cực, nay còn gánh thêm cả chồng. Chuyện nhà, chuyện cơ quan, lại thêm chuyện nhà chồng luôn cần đến chị.
Mỗi khi dưới quê bên chồng, anh em trong nhà có chuyện, chị lại thay anh đứng ra dàn xếp, giải quyết mọi chuyện. Bởi vậy, ba má và các em rất quý, thương chị như con ruột, chuyện gì cũng hỏi ý kiến. Ngay như cô, dù trong lòng có chút đố kỵ cũng rất nể chị. Cô cứ thắc mắc, không hiểu sao chị dâu có thể chịu đựng nổi anh Hai. Dù chị có nói vì con cái mà ráng, thì cô cũng không dám tin chắc, trong hoàn cảnh đó cô sẽ làm được như chị...
Một hôm, tình cờ đi cà phê với bạn bè, cô phát hiện chị dâu đang ngồi uống nước, tâm sự rất thân thiết với một người đàn ông. “Ra là vậy!”, cô như vỡ lẽ vì sao khổ thế mà lúc nào chị dâu cũng tươi rói. Rồi cô nhận ra, anh ta chính là người yêu cũ trước đây của chị. Anh đang sống một mình, vì vợ con đã xuất cảnh qua Mỹ. Nhìn chị dâu vui vẻ, tươi cười bên người đàn ông, cô bỗng thấy ghét chị quá. Cô khinh khỉnh nghĩ: “Tưởng hay ho lắm, hóa ra cũng chẳng tốt đẹp gì”! Để xem chồng cô còn tấm tắc khen chị được nữa không!
Chồng đi công tác, cô về quê méc má trước, rồi buông một câu gọn lỏn: “Lầm! Chỉ tội anh Hai...”. Má nghe với vẻ bình thản, làm cô sốt cả ruột. Hồi lâu, má mới chậm rãi:
- Có gì đâu! Ai mà không cần tâm sự, chia sẻ?
- Trời đất! Sao không... “có gì” chớ? Má nghĩ xem, đàn ông đàn bà tâm sự riêng, lại... tình cũ...
- Đó chỉ là suy diễn của con... Mà con cũng đừng đòi hỏi chị dâu nhiều quá. Chị con cũng chỉ là một người phụ nữ bình thường, cũng cần được yêu thương, chia sẻ; cũng cần được tựa vào đâu đó mỗi khi mệt mỏi... Anh Hai con có cho chị điều đó không? Nếu vì hạnh phúc riêng, chị con đã chẳng phải chịu đựng khổ sở thế này. Nhưng nó đã cố để các cháu của con, cả anh Hai con có chỗ mà nương tựa. Cả các con nữa, có chuyện gì khó khăn mà không kêu nó đâu! Phải cho chị con chút vui mà ráng, mà sống, mà lo... Cũng phận đàn bà, con phải hiểu chứ...
Cô lặng yên ngồi nghe từng lời của má. Ngẫm lại, hình như má đúng. Cũng phận đàn bà với nhau, cô sung sướng quá nên không cảm nhận được những gì chị dâu đang gồng gánh. Nghĩ lại, thấy tội chị quá chừng. Cũng may, cô chưa về nhà “lật tẩy” chị cho chồng thấy mà thôi ngưỡng mộ... “người đàn bà khác”! Cũng may, cô chưa làm toáng lên với anh chị em trong nhà. Nếu không, chẳng biết sự thể rồi sẽ ra sao...
Nguồn PNO
Đài Phát thanh - Truyền hình và Báo Bình Phước
Trụ sở: Số 1 - Trần Hưng Đạo - P. Tân Phú
- TP. Đồng Xoài - Tỉnh Bình Phước
Giấy phép xuất bản số: 430/GP-BTTTT của Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 11/10/2019
Ghi rõ nguồn "Bình Phước Online" khi phát hành lại thông tin từ Website này
Giám đốc - Tổng biên tập: Nguyễn Thị Minh Nhâm
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Đoàn Như Viên
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Phan Văn Thảo
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Nguyễn Thành Long
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Cao Minh Trực
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Nguyễn Ngọc Vũ
Đường dây nóng: 0866.909.369
Email: [email protected]
Điện thoại: 0271.3887189 - 0271.3870020
Fax: 0271.3870720
Liên hệ quảng cáo: 0271.2211556 - 0271.3887065