Còn ba ngày nữa mới tới ngày Hiến chương các nhà giáo, nhưng nhà chị đã tấp nập người xe vào ra chúc mừng. Học trò của chị phần nhiều lớn hơn tuổi chị, thậm chí có người đáng tuổi dì, tuổi mẹ chị. Họ là những cán bộ diện dự nguồn đang theo học các lớp trung cấp, cao cấp lý luận chính trị mà bộ môn Xây dựng Đảng do chị làm trưởng khoa và trực tiếp giảng dạy một số tiết thường “rất khó nhằn” đối với họ.
Suốt từ chiều đến tối, từng tốp học viên theo nhóm huyện rồi nhóm xã, nhóm khối cơ quan í ới rủ nhau đến tặng hoa, tặng quà cho chị. Hoa chỉ là cái cớ, còn quà thì chủ yếu là phong bì. Mấy ngày nay, con bé lớn nhà chị đã phải cật lực làm cái việc mang hoa đến lớp phân phát cho các bạn đem về nhà cắm cho đỡ phí, vì mỗi tốp học viên đến chúc mừng chị lại mang theo một bó hoa to đùng. Thế mà mới từ chiều đến tối, đã lại có tới sáu bó hoa nữa chất đống trên bàn. Chị thậm chí không có thời gian để ăn cơm vì học viên đến chúc mừng liên tục.
Không biết có phải do đói bụng vì phải chờ cơm chị hay sao mà mẹ chồng chị tỏ vẻ khó chịu, cau có ra mặt. Bà gắt gỏng mấy học viên trẻ để xe chắn lối đi. Bà hằm hè nhìn các học viên móc phong bì ra dúi vào tay chị. Mỗi lúc các học viên chào ra về, bà lại đai giọng ra đáp lại, không dám, chào các ông các bà. Tiếng “ông”, tiếng “bà” nghe chao chát và đầy vẻ thiếu thiện cảm khiến nhiều học viên trố mắt, hết nhìn chị lại nhìn bà cụ. Ngượng, nhưng chị không dám nói gì. Đã thế, chồng chị lại còn vô ý vô tứ dúi nắm vỏ phong bì mà chị đã bóc ruột từ hôm qua, nhưng chưa kịp vứt vỏ vào tay bà cụ, nhờ mang xuống bếp cho gọn mặt bàn.
Rồi cũng đến lúc hết khách ra vào. Bữa cơm muộn màng khiến chị không nuốt nổi không phải vì cơm canh đã nguội ngắt mà vì thái độ bực dọc khác hẳn ngày thường của mẹ chồng. Trong lúc chồng chị vừa ăn cơm vừa vui vẻ trêu chọc hai đứa con thì mẹ chồng chị chỉ ăn qua quýt chén canh rồi bỏ đũa. Đứa con gái lớn của chị nhìn đống hoa trên bàn rồi lên tiếng: Mấy ngày nay chị mang hoa đến lớp nhiều, đứa nào trong lớp chị cũng đã có rồi. Sáng mai cu Bin mang cho các bạn nhé. Hai đứa tỵ nạnh nhau một hồi rồi cũng đi đến được thỏa thuận, mỗi đứa mang một nửa. Chợt thằng bé nắm tay bà nội hỏi: Bà ơi, mấy hôm nay mẹ cháu có bao nhiêu người đến tặng hoa, tặng quà. Bà cũng là cô giáo nhưng sao không có ai đến tặng hoa, tặng quà bà nhỉ?
Hai vợ chồng chị chết sững nhìn nhau. Chết thật. Sao cả hai lại không nhớ được là bà cụ cũng từng là nhà giáo, cho dù chỉ là cô giáo làng thôi nhỉ!? Đang lúng túng không biết phải trả lời con thế nào thì đã nghe giọng bà cụ lạnh tanh: Bà là cô giáo, nhưng là cô giáo dạy con nít học chữ. Con nít hay quên, lại đã lâu quá rồi nên không có đứa con nít nào nhớ tới bà là phải. Còn mẹ cháu cũng là cô giáo, nhưng là cô giáo dạy người ta làm quan nên mới có nhiều hoa và nhiều quà chứ!
L.T
Đài Phát thanh - Truyền hình và Báo Bình Phước
Trụ sở: Số 1 - Trần Hưng Đạo - P. Tân Phú
- TP. Đồng Xoài - Tỉnh Bình Phước
Giấy phép xuất bản số: 430/GP-BTTTT của Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 11/10/2019
Ghi rõ nguồn "Bình Phước Online" khi phát hành lại thông tin từ Website này
Giám đốc - Tổng biên tập: Nguyễn Thị Minh Nhâm
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Đoàn Như Viên
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Phan Văn Thảo
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Nguyễn Thành Long
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Cao Minh Trực
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Nguyễn Ngọc Vũ
Đường dây nóng: 0866.909.369
Email: [email protected]
Điện thoại: 0271.3887189 - 0271.3870020
Fax: 0271.3870720
Liên hệ quảng cáo: 0271.2211556 - 0271.3887065