Tới năm thứ hai đại học, em lên đường đi du học với học bổng toàn phần trong 5 năm. Ngày em đi, tôi và cô bé tiễn em tận sân bay. Tôi nghe lời em hò hẹn: “Em ráng chờ anh 5 năm, nhất định, anh sẽ trở về”. Cô bé gật đầu.
Nhưng em lo lắm. Cô bé có quá nhiều vệ tinh xung quanh. Chẳng biết rồi cô bé có đủ sức chờ ngày em trở về. Em nhờ tôi thi thoảng qua ký túc chơi với người yêu em.
Em đi rồi, những người đeo đuổi cô bé càng nhiều. Lần nào tôi đến, cũng gặp một ai đó tới tán tỉnh. Cô bé hỏi tôi cách để mấy anh chàng kia đừng đến nữa.
Thời gian đầu, thậm chí cô bé dễ thương ấy còn thường xuyên lui tới phòng trọ của tôi để tránh đuôi. Cô bé tâm sự về nỗi nhớ người yêu. Em tôi nghe kể vừa vui vừa thương.
Rồi tôi chuyển công tác vào Nam, không còn gặp cô bé thường xuyên. Thi thoảng, cô bé vẫn nhắn: "Em nhớ anh ấy phát điên".
Thời gian thấm thoắt, cô bé ra trường, đi làm ở một ngân hàng lớn, em vẫn chưa một ngày về. Một hôm, cô bé nhắn tin cho tôi: "Anh ấy không còn viết thư cho em nữa. Không biết có phải anh đã có người khác không chị?", hôm khác cô bé lại nhắn: "Em gọi điện mà anh cứ kêu bận, nói được vài ba câu là thôi. Em buồn lắm. Không biết có chuyện gì chị ạ". Tôi có đem thắc mắc hỏi thì em trả lời cụt lủn: "Em bận quá chị ơi".
Gần đây, cô bé gọi điện cho tôi và khóc: “Chị ơi, bạn cùng lớp bảo anh ấy đã có cô gái khác bên ấy. Em không muốn tin điều đó, em hoang mang quá. Em phải làm sao bây giờ hả chị?”.
Tôi tìm cách liên lạc với em chẳng được, đành động viên cô bé chờ đợi thêm một thời gian nữa xem sao. Tuy không nói ra, nhưng tôi cũng hoang mang không kém gì cô bé nhỏ. Nghĩ thương con bé, đợi chờ cũng gần 5 năm, ngộ nhỡ em tôi có người khác, con bé sẽ thế nào đây?
Mấy ngày trước, khi tôi đang làm việc thì nhận được cuộc gọi từ một số lạ. “Chị, em đang ở sân bay, chị ra đây đi”, đầu dây bên kia là giọng em với tâm trạng dường như rất hứng khởi. Tôi chạy xe như bay ra sân bay, dự tính sẽ đưa em về nhà mình vài hôm. Ai ngờ, đến sân bay tôi mới biết, chỉ vài tiếng nữa, em sẽ trở về Hà Nội.
Tôi trách: “Sao chị liên lạc em chẳng được? Mà nghe đâu, cậu có cô nào bên xứ người, con bé khóc mãi đấy”. Em có vẻ ngạc nhiên: “Ủa, ai lại nói em có cô khác hả chị? Mà thôi, điều đó không quan trọng nữa, em chuẩn bị về với cô ấy rồi. Em về nước sớm hơn dự định, chắc cô ấy sẽ bất ngờ y như chị vậy. Chị xem này, em có món quà đặc biệt tặng cô ấy”.
Vừa nói, em vừa mang ra một lọ thủy tinh đựng đầy những mẩu giấy nhiều màu được gấp nhỏ lại. “Gì vậy em”, tôi ngạc nhiên hỏi. “Chị biết không, mỗi ngày, khi nhớ, em lại viết một câu gì đó cho cô ấy và bỏ vào trong chiếc lọ này. Trong 5 năm, chẳng có ngày nào em không viết, có bận viết vài ba mẩu giấy. Mấy tháng rồi em bận với tốt nghiệp, không có nhiều thời gian để viết thư hay gọi điện cho cô ấy, chắc cô ấy buồn, nhưng em vẫn viết những mẩu giấy như thế này đều đặn. Chị nghĩ cô ấy sẽ thích chứ?”.
Em dúi vào tay tôi vài món quà cho tôi và các cháu, rồi vẫy tay đi. Tôi miên man tưởng tượng tới cảnh cô em bé nhỏ bất ngờ và hạnh phúc thế nào khi người yêu trở về, trái tim còn nguyên vẹn.
Nguồn Dân Trí
Đài Phát thanh - Truyền hình và Báo Bình Phước
Trụ sở: Số 1 - Trần Hưng Đạo - P. Tân Phú
- TP. Đồng Xoài - Tỉnh Bình Phước
Giấy phép xuất bản số: 430/GP-BTTTT của Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 11/10/2019
Ghi rõ nguồn "Bình Phước Online" khi phát hành lại thông tin từ Website này
Giám đốc - Tổng biên tập: Nguyễn Thị Minh Nhâm
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Đoàn Như Viên
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Phan Văn Thảo
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Nguyễn Thành Long
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Cao Minh Trực
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Nguyễn Ngọc Vũ
Đường dây nóng: 0866.909.369
Email: [email protected]
Điện thoại: 0271.3887189 - 0271.3870020
Fax: 0271.3870720
Liên hệ quảng cáo: 0271.2211556 - 0271.3887065