Phía bên nhà chồng tôi có bà bác chồng quá lứa lỡ thì, sống một mình không con không cái. Khi chúng tôi cưới nhau, gia đình có thống nhất rằng vợ chồng tôi sang ở với bác, chăm bác như chăm mẹ, sau này bác trăm tuổi thì cái nhà bác đang ở sẽ cho vợ chồng tôi.
Ảnh minh họa
Đồng ý cùng chồng sang ở chung và phụng dưỡng bác, thực tình tôi không nghĩ đến chuyện được cho nhà. Bởi đó là điều quá xa vời. Tôi chỉ nghĩ, bác neo đơn, vợ chồng tôi sang ở cùng sẽ đỡ đần được bác trong cảnh già. Thấy người dưng nước lã lọ mọ một mình tuổi chiều hôm tôi còn biết thương, biết mủi lòng, huống chi là bác, bác ruột của chồng tôi.
Thời gian đầu tôi dọn sang “làm dâu” của bác không có vấn đề gì cả. Bác hơi khó tính nhưng tôi hiểu đó là vì tuổi già, vả lại bác sống đơn thân đã lâu nên tính tình như vậy, tôi không để bụng. Bác mắng thì tôi vâng, bảo lần sau con rút kinh nghiệm. Bác ốm thì tôi vẫn nấu cháo, thuốc thang cho bác uống. Khi khỏe bác muốn đi bộ tập thể dục, nhiều hôm tôi cũng nể bác đi cùng, dù có khi vừa từ cơ quan về thở còn chưa ra hơi. Hai bác cháu vừa đi vừa trò chuyện, tôi cũng muốn hiểu bác hơn, gần gũi bác hơn. Tôi nhận ra rằng bác hay xét nét. Bác nói xấu đủ người, các cháu dâu, cháu ruột, kể cả mẹ chồng tôi cũng có điều khiến bác không vừa ý. Bác bảo mẹ chồng tôi ky, còn cầm vàng của bác chưa chịu trả. Bác cũng coi như thôi, đấy là tiền mẹ chồng tôi lo cho bác lúc bác về với ông bà tổ tiên. Tôi thì cứ nghe vậy thôi chứ chuyện thị phi tôi không có thói quen tham gia bình luận.
Biết tính bác thích tiền, vợ chồng đang thời son rỗi, đi làm cũng có đồng ra đồng vào, lại ít phải chi tiêu nên thi thoảng tôi có biếu bác thêm. Bác hình như vì thế mà yêu quý tôi hơn, hay để dành cho tôi lúc thì quả chuối, khi thì tấm bánh. Tôi vui vì quan hệ hai bác cháu tốt đẹp. Mẹ chồng tôi bận quản việc bên nhà bố mẹ, nên bên “nhà tôi” mẹ không ý kiến gì. Mẹ bảo cứ coi bác như mẹ chồng, còn với mẹ không cần câu nệ. Tôi vì lời dặn ấy cứ ra sức thảo hiền, gia đình nhà chồng và cả chồng tôi đều rất hài lòng. Họ nhẹ lòng hơn vì đã chọn được người chăm sóc cho bác.
Sự thể chỉ bắt đầu khi tôi sinh con. Con đầu lòng nên tôi ít kinh nghiệm. Chẳng hiểu sao mà thằng bé cứ ốm đau quặt quẹo, quấy khóc hoài. Ba tháng đầu nó làm khổ tôi vì cứ đêm là quấy. Tôi gầy rạc cả người, mắt trũng sâu, thâm đen xì xịt. Chồng tôi sáng phải đi làm sớm nên chỉ đỡ đần được vợ thời gian đầu, sau anh cũng kiệt sức, còn quay ra cáu gắt vợ vì không dỗ được con. Tôi vừa giận vừa thương, lại bế con đi chỗ khác cho anh ngủ.
Cũng vì nuôi con vất vả quá nên tôi chẳng còn sức chăm chút đến bác. Ngày trước sáng sáng tôi dẫn bác ra phố ăn quà hay lượn xe mua đồ ăn về cho bác trước khi đi làm, nhưng bây giờ tôi tranh thủ ngủ thẳng cánh lúc con chưa thức dậy. Bởi vì cả đêm tôi mệt với nó rồi, đến lúc nó thức là tôi lại mệt nữa, thời gian ăn còn chẳng có. Nó bám mẹ nên chẳng chịu theo ai. Tôi tay ăn tay bế nó là chuyện bình thường.
Từ ngày tôi có con bác phải tự nấu mì ăn sáng. Nhưng có khi mì hết tôi chưa kịp nhờ chồng mua thì bác nhịn đói. Vài lần như vậy tôi không để ý là bác sẽ dỗi. Khi tôi chưa có con, tôi chăm chút bác là vậy, nhưng lúc tôi bận con mọn rồi, bác lại không đỡ đần gì tôi. Bác bảo “tao cả đời chả chồng con nên nhìn thấy trẻ con là sợ. Tao không chăm được”. Tôi cũng biết bác lóng ngóng với trẻ sơ sinh nên những việc như cho ti bình hay tắm bé, thay bỉm... tôi không dám nhờ. Nhưng nhiều lúc tôi ăn mà bác không bế con giúp tôi, cứ để hai mẹ con đấu vật với nhau làm tôi tủi thân muốn khóc.
Cũng vì sinh con là thêm nhiều chi phí, tiền nuôi nó, chăm sóc y tế cho nó, nghỉ sinh mấy tháng thu nhập giảm... nên tôi không có tiền để biếu bác. Tôi muốn tiết kiệm hết sức với khoản dự phòng. Dù sao bác vẫn có lương hưu, sinh hoạt trong gia đình thì vợ chồng tôi lo nên bác không mấy khi phải tiêu đến tiền. Tôi nghĩ như vậy mình cắt khoản biếu thêm cũng được...
Cho đến khi đứa em họ chồng sang chơi thăm cháu ngồi nói chuyện, tôi mới biết bác đi than thở, kể xấu về tôi với... khắp cả họ hàng rồi. Bác bảo tôi vụng thối vụng nát không biết chăm con, để nó ốm đau còi xương nên suốt ngày vặn mình quấy khóc. Bác bảo tôi sợ béo, kiêng khem ăn uống quá nên chả có sữa, để đêm con khát cứ khóc ngằn ngặt, đến nỗi chồng tôi phát bực phải gầm lên thế là vợ chồng lại cãi nhau.. Bác bảo tôi chây lười, cậy sinh con rồi nên suốt ngày ôm con nằm ườn trong phòng chả nhúc nhắc việc gì, nhà gạo muối hết cũng không buồn biết...
Tôi nghe mà ức đến nghẹn cả cổ. Chẳng hiểu sao bác có thể dựng chuyện đến thế. Tôi vốn nghĩ rất thương bác nên mới chấp nhận ở chung, coi bác như mẹ, dốc lòng chăm sóc, nhưng khi tôi vất vả thì bác lại không thương tôi. Nhà của bác thực sự tôi không cần. Tài sản được cho thì quý, nhưng có ai chết vì không có tài sản được cho đâu. Vợ chồng tôi còn trẻ, tôi vẫn tin sẽ có ngày làm nên. Cái nhà do tự tay mình làm ra sẽ bền vững hơn và mình biết nâng niu giá trị của nó. Tự nhiên tôi muốn trả bác cho nhà chồng, trả luôn cả cái nhà vốn dĩ chưa bao giờ tôi nghĩ là của vợ chồng tôi.
Nguồn Dantri
Đài Phát thanh - Truyền hình và Báo Bình Phước
Trụ sở: Số 1 - Trần Hưng Đạo - P. Tân Phú
- TP. Đồng Xoài - Tỉnh Bình Phước
Giấy phép xuất bản số: 430/GP-BTTTT của Bộ Thông tin và Truyền thông cấp ngày 11/10/2019
Ghi rõ nguồn "Bình Phước Online" khi phát hành lại thông tin từ Website này
Giám đốc - Tổng biên tập: Nguyễn Thị Minh Nhâm
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Đoàn Như Viên
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Phan Văn Thảo
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Nguyễn Thành Long
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Cao Minh Trực
Phó Giám đốc - Phó Tổng biên tập: Nguyễn Ngọc Vũ
Đường dây nóng: 0866.909.369
Email: [email protected]
Điện thoại: 0271.3887189 - 0271.3870020
Fax: 0271.3870720
Liên hệ quảng cáo: 0271.2211556 - 0271.3887065